VŨ TRỤ KHÔNG PHẢI CHỈ CÓ BẠN, MÀ VŨ TRỤ CHỈ LÀ BẠN MÀ THÔI


Bạn là toàn bộ vũ trụ đang trải nghiệm chính nó thông qua cơ thể này.  Không có một sự nhận biết, không có một ý thức thuần khiết đang ở đây thì sẽ chẳng có thế giới này, chẳng có cuộc sống này. Cái ý thức ấy, cái nhận biết ấy là hư không vô tận nhưng trong cái hư không ấy mà toàn bộ điệu nhảy của thế giới đang được hiện diện.

Nhưng thay vì thấy cái hư không vô tận ấy bạn chỉ thấy được sự biến hiện vô thường của thế giới và coi toàn bộ đó là bạn, là thế giới khách quan. Bạn đồng nhất vào sự sinh tử nhưng đó chỉ là cái nhìn chủ quan của riêng bạn.

Một sự phân chia cái gì là bạn, cái gì không phải là bạn, cái gì bên trong bạn và bên ngoài bạn đã làm bạn rơi vào những hỷ nộ ái ố của thế gian. Bạn coi thế gian này là có sinh có diệt mà bạn đâu thấy ra được với vũ trụ chẳng bao giờ có cái chết cả.

Mọi thứ vật chất mà bạn thấy chỉ là một dòng chảy nhân duyên. Có duyên mà thành và cũng vì duyên mà tan. Vũ trụ là một sợi dây kết nối và trong đó cũng không tách rời ra khỏi cơ thể vật lý của bạn. Một ngày cơ thể của bạn nằm xuống, phân rã đi nhưng chúng chẳng hề biến mất, chúng vẫn ở trong một dòng chảy vô tận của toàn bộ vũ trụ.

Giữa dòng chảy ấy, một cái gọi là " hư không" vẫn đang nhìn vào toàn bộ thế giới này mà chẳng hề bị mất đi. Hư không mà chẳng phải là hư không bởi vì không có hư không ấy thì chẳng có cái gì gọi là " tồn tại" cả. " Hư không" ấy chính là bạn đấy, là ý thức, là nhận biết, là Phật, là Chúa, là Thượng đế đấy. Bạn chẳng ở đâu cả, chẳng từ đâu đến và cũng chẳng đi đâu cả. Bạn là ở đây và bây giờ, bất tử và trùm khắm, là vô giới hạn.