Đừng chống lại sự cô đơn của bạn. Cô đơn là sự bắt đầu của con đường bạn đi về chính mình. Bạn đã quá quen với việc chạy ra bên ngoài tìm kiếm điều gì đó để thoã mãn cho khoảng trống đang tồn tại ở trong bạn nhưng rồi bạn bắt đầu phụ thuộc vào nó. Bạn trở thành con nghiện vì khoảng trống sẽ không bao giờ biến mất, nó sẽ tiếp tục quay lại và rồi bạn sẽ bắt đầu cần đến thuốc phiện. Điều đó ngăn cản bạn nhận biết chính mình, ngăn cản bạn nhìn xem điều gì đang xảy ra với tâm trí của bạn.
Bên ngoài không phải là thế giới của bạn, bên ngoài là của thế giới và thế giới của bạn đang ở bên trong. Cô đơn đến, hãy chơi với sự cô đơn đó và hãy bắt đầu nhìn xem tâm trí nó mang những điều gì tới. Hãy nhìn xem thế giới ở bên trong bạn đang diễn ra những điều gì. Tâm trí sẽ bắt đầu đưa những hình ảnh lên, hãy xem nó như một bộ phim.
Ban đầu, bộ phim đó sẽ không hay, nó rất điên, nó chẳng đi theo một kịch bản hay logic nào cả nhưng hãy kiên nhẫn. Mọi thứ hay đang còn ở phía sau, kiên nhẫn, kiên nhẫn và tiếp tục chơi với tâm trí, mọi thứ sẽ bắt đầu đi theo dòng chảy của nó. Thế giới bên trong đang bắt đầu trở nên sống động hơn khi bạn bắt đầu tìm thấy những gì mà bản ngã nó gây ra cho bạn.
Phật bỏ cung vàng điện ngọc và vào rừng, Bồ Đề Đạt Ma bỏ mọi thứ mà nhiều người mơ ước để vào chùa nhưng không phải vấn đề nằm ở kho báu bên ngoài, vấn đề không phải nằm ở vật chất bên ngoài, không phải nằm ở chùa, nằm ở rừng. Vấn đề đang nằm ở tâm trí, ở thế giới bên trong bạn. Tất cả đã bắt đầu từ sự cô đơn nhưng họ không chống lại nó, họ tìm về nơi để họ có thể chơi với tâm trí của chính họ và đó mới chính là chìa khoá.
Bạn không cần phải theo ai để học thiền vì thiền chỉ đơn giản là bạn xem điều gì đang xảy ra với chính tâm trí bạn mà thôi. Thiền là những gì đơn giản nhất và rất tự nhiên, chỉ là chính bạn đang chống lại sự xảy ra của nó bằng việc chống lại sự cô đơn, sự trống rỗng đang ở nơi bạn mà thôi.
Thiền đó là sự một mình của chính bạn vậy thì ai có thể dạy cho bạn một mình, không ai cả, không một ai có thể làm cho bạn một mình được. Một mình đã là bạn rồi, bạn đến đây một mình và hãy để sự một mình làm việc của nó. Và rồi trong cái một mình đó, bạn lại nhận ra nó chẳng phải là một mình. Đó là thứ hấp dẫn của nó, đó là sự cuốn hút của nó. Đó là sự nhận ra thế giới ở bên trong bạn, mọi thứ đều đang nằm ở trong đó, trong bạn. Vậy nên Lão Tử nói: “ không cần ra khỏi nhà biết cả thế giới”.
Nhưng nếu bạn muốn đi đâu đó để bạn có thể được chơi với tâm trí, hãy cứ đi. Nếu bạn muốn đi đâu đó để được một mình hãy cứ đi. Nếu bạn muốn đi đâu đó để thấy thế giới ở trong bạn, hãy cứ đi. Làm tất cả mọi thứ trong sự tự nhiên và tự do, đó là cách nhanh nhất trên con đường bạn nhận ra chính mình.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Bạn đang mang trong mình một cuốn kinh. Cuốn kinh đó là khởi đầu của mọi cuốn kinh bên ngoài và cũng là chỗ kết thúc của mọi cuốn kinh đó. Một cuốn kinh không tên.
Cuốn kinh này không thể được trao đi, nó chỉ có thể chờ bạn chạm vào nó mà thôi. Nó là bí mật đầu tiên và cuối cùng đang cất giữ ở phía sau mọi cuốn kinh bên ngoài. Nó phá vỡ tất cả, kinh kim cang, kinh pháp bảo đàn, kinh thủ lăng nghiêm,….. tất cả đều sẽ bị phá vỡ bởi cuốn kinh mà bạn đang mang trong mình.
Để bắt đầu nó, bạn phải bỏ lại mọi lời kinh bên ngoài, bỏ lại mọi người thầy bên ngoài. Những gì đã được đọc, được biết, bạn phải để lại hết sang một bên và bắt đầu từ chính mình. Đừng để kinh, để đạo rời xa khỏi cuộc sống thực, đừng để kinh, để đạo chỉ nằm ở trên giấy. Điều đó là vô nghĩa. Chỉ có một cuốn kinh duy nhất có ý nghĩa thực đó là chính bạn.
Bạn là chìa khoá, là ổ khoá và cũng chính là người mở khoá để bước tới cánh cổng mà ở đó, mọi kho báu đều đang chờ đợi bạn.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ.
Khổ của bạn không liên quan đến người khác, khổ của bạn không phải do người khác tạo ra. Khổ của bạn là thứ tồn tại cùng với những bản ngã giả tạo mà bạn đồng nhất. Mọi thứ bên ngoài chỉ là điều kiện tác động để khổ bên trong được biểu hiện ra mà thôi.
Nếu bạn đang khổ, đừng chống lại nó, đừng đổ lỗi nó ra bên ngoài. Chậm lại một chút và đi tìm nguyên nhân ở trong bạn. Hãy xem trước khi khổ xảy ra, điều gì đã ở đó. Bạn có ham muốn, có mong chờ điều gì đó đến với bạn hay không? Bạn có không sống cho hiện tại hay không? Ngay cả việc bạn muốn bình an, bạn muốn hạnh phúc thì chính điều đó cũng là khổ đang chờ đợi để được hiểu hiện ra bên ngoài.
Bạn đã không thể một mình, bạn đã sống quá bám vào người khác. Tâm trí bạn bắt đầu mang theo rất nhiều những con người khác nhau cùng sống và rồi mọi thứ bắt đầu trở nên rối loạn, trở nên mất kiểm soát vì bạn cứ để cho những con người khác đó đánh nhau. Và dù có ai thắng đi nữa thì cuối cũng bạn vẫn là người đau, vẫn là người thất bại, vẫn là người khổ. Đó là toàn bộ vấn đề.
Luôn nhớ là đi tìm nguyên nhân ở trong bạn. Vấn đề đã luôn tồn tại trước đó và bạn chính là người đã tạo ra nó. Việc cố gắng đi giải quyết cũng sẽ tạo ra thêm vấn đề mới mà thôi. Cái gọi là khổ của cuộc sống đang nằm ở trong tâm trí bạn vì chính tâm trí, chính thế giới bên trong mới là cuộc sống của bạn.
Bên ngoài không có lỗi lầm nào cả và khổ của người khác cũng không có liên quan gì đến bạn cả. Không ai phải có trách nhiệm với khổ của ai cả vì khổ là do chính bản thân mỗi người đã tạo ra.
Tất cả phải tự trách nhiệm với chính mình. Khổ là đau, là địa ngục nhưng cũng chính khổ là chìa khoá. Nếu bạn chống lại khổ, bạn đổ lỗi cho khổ thì bạn sẽ mãi bị khổ dẫn đi. Nhưng nếu bạn sử dụng khổ, bạn sử dụng tâm trí thì lúc đó, chính bạn đã biến khổ thành chìa khoá để mở ra cánh cổng đi đến câu trả lời về chính con người thực của bạn.
Đó là lý do bạn đến đây, để khổ và rồi bạn trở về nhà cũng chính nhờ khổ.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Nếu vô thường là bạn thì cuối cùng bạn đang làm gì ở đây? Bạn đến đây chỉ để vật lộn với cuộc sống, để trở thành ai đó, để trở nên giàu có và quyền lực nhưng rồi cuối cùng mọi thứ đều bị cái gọi là vô thường cuốn đi. Cuối cùng mọi thứ lại vô nghĩa vậy thôi sao. Cuối cùng thì sau mọi nỗ lực của bạn chỉ để rời bỏ cái xác này một cách nhàm chán vậy thôi sao?
Bạn có đang thực sự biết bạn hay không hay bạn chỉ chạy theo những cái được nghe, được thấy và rồi chính những điều đó cứ cuốn bạn chạy mãi ở trong giấc mơ. Bạn có đang tự trăn trở về những gì đang diễn ra ở đây hay không hay bạn chỉ cố gắng để đi tìm kiếm sự thoả mãn cho chính bạn? Nhưng sự thoả mãn tuyệt đối lại không bao giờ tồn tại cùng với sự vô thường đang diễn ra cùng bạn ở đây.
Hãy nhớ một điều, tất cả những gì được thấy, được nghe đều không phải là con người thực của bạn. Bạn chẳng thường cũng chẳng vô thường, bạn không thể bị chạm đến, bạn vượt ra khỏi mọi nhị nguyên, mọi sự phân chia, bạn vượt ra khỏi mọi ngôn từ.
Vô thường không phải là cái để nói về bạn. Vô thường là lối dẫn để bạn đi tìm đâu là con người thực của bạn. Vô thường là những gì đang diễn ra ở trong giấc mơ mà bạn cứ đang mơ suốt hàng trăm kiếp sống. Vô thường sẽ giống như là cái búa đập vào đầu bạn để bạn tìm cách thoát ra khỏi giấc mơ đó.
Đó là lý do vì sao mọi thứ xảy đến với bạn đều có ý nghĩa của nó. Bạn đã chết đi rồi sống lại như trong một trò chơi chỉ để hoàn thành cái không thể hoàn thành nhưng rồi đến thời điếm có một khoảnh khắc nào đó nó làm bạn dừng lại. Một sự trống rỗng giống như game lập trình đã bị lỗi và đó chính là thời khắc thay đổi tất cả.
Khoảnh khắc đó làm bạn tìm đường để thoát ra khỏi trò chơi. Khoảnh khắc bạn tìm đường để thoát ra cái gọi là vô thường đã theo bạn suốt hàng trăm kiếp. Hãy cứ tự bước đi vì bạn sẽ luôn nhận được chỉ dẫn.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Ai là người đang giam giữ bạn, ai là người cho bạn cảm giác như trong nhà tù? Đó là chính bạn, bạn bị mắc kẹt ở trong tâm trí của chính mình nhưng luôn cho rằng mọi vấn đề đến từ bên ngoài.
Để mọi thứ sang một bên, tiền bạc, vật chất, mọi thứ sống cùng bạn, đừng đưa nó vào vấn đề. Bạn ăn cùng một món nhưng cảm giác mỗi lần có giống nhau hay không hay nó phụ thuộc vào những gì đang diễn ra ở trong tâm trí bạn. Nếu tâm trí bạn không yên thì chó bên ngoài không cắn, bạn vẫn không thể ngủ nhưng nếu tâm trí bạn yên thì chó cắn bạn vẫn có thể ngủ.
Nhìn vào tâm trí bạn, nó luôn ham muốn, nó cần bên ngoài để đáp ứng cho chính nó và rồi bạn bị nghiện, bạn sống một cuộc sống bám váo những điều như thế. Bạn cho rằng vui cũng do những điều bên ngoài, buồn cũng do những điều bên ngoài và luôn tìm cách để biến mọi thứ theo ý bạn.
Tâm trí bạn đã luôn tạo ra một hình ảnh từ trước, nó dựng lên một bức tranh khi cái gì đó bên ngoài xảy ra và rồi kết cục sẽ là như thế, cảm xúc được hình thành như thế, thiên đường được hình thành như thế, địa ngục được hình thành như thế. Mọi thứ đều do tâm trí tạo dựng từ quá khứ hay tương lai.
Dù bạn đi đâu, ở bất kỳ môi trường nào, mọi thứ vẫn sẽ diễn ra theo cùng một kịch bản như thế bởi vì tâm trí bạn luôn sống cùng bạn ở mọi lúc mọi nơi. Bạn chính là nhà tù, chính là người xây nhà tù và cũng chính là người ở trong nhà tù đó.
Hãy nhớ mọi thứ chỉ có mình bạn mà thôi, thế giới ở trong bạn, vũ trụ ở trong bạn và chính bạn cũng tự nắm giữ chìa khoá để đi ra nhà tù như thế. Không liên quan gì đến bên ngoài cả, quay về chính bạn và đi tìm tất cả. Hãy tự giải phóng cho chính mình bởi Phật không cần phải cứu Phật.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Tất cả những gì là nguyên nhân của nỗi sợ đều không có thực. Bạn nghĩ về ngày mai, điều gì đó sẽ xảy ra, bạn nghĩ về hành động của bạn, bạn nghĩ về quá khứ và cho rằng nó sẽ gây ra điều gì. Khi điều đó diễn ra, bạn không hề sống một chút nào. Tất cả chúng làm bạn hình thành nên một nỗi sợ ở bên trong nhưng bạn quên mất rằng đây là hiện tại và hiện tại thì không có quá khứ hay tương lai.
Bạn đã bị bắt cóc về quá khứ hay lương lai, bạn không sống ở hiện tại này và điều đó làm bạn giống như người chết. Chỉ người chết mới có thể sợ mà thôi, chỉ người đang mơ mới có thể sợ mà thôi. Người sống thực sự sẽ không biết sợ. Không có ngày mai, không có hôm qua, tâm trí không ảo tưởng thì nỗi sợ không tồn tại.
Một đứa trẻ sẽ không sợ vì chúng không nghĩ gì cả, đứa trẻ không nghĩ về quá khứ, không lo lắng về ngày mai, chúng sống trọn vẹn dù có điều gì đến đi nữa. Chúng khóc và cũng chẳng phải vì ngày mai, chẳng phải vì quá khứ, chúng khóc vì hiện tại. Đói và khóc, đau và khóc, buồn ngủ và khóc, ,,, đơn giản vì chúng chưa thể nói theo ngôn ngữ của bạn. Nó là thật hơn bao giờ hết. Không có gì hoàn hảo hơn một đứa trẻ cả và đó là điều mà tất cả sẽ phải quay về.
Đó là ý nghĩa của sinh ra lần hai, trở lại làm đứa trẻ nhưng vẫn trong cơ thể này.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Bạn chỉ như một mũi tên đang bay nhưng không hề chuyển động.
Triết gia zeno đã đưa ra một nghịch lý đó là nghịch lý mũi tên bay: nếu tất cả mọi thứ đều chiếm một không gian khi nó đứng yên và nếu khi nó chuyển động, nó cũng sẽ chiếm một không gian như thế dù ở bất kỳ thời điểm nào, do đó mũi tên đang bay là bất động.
Đây không chỉ đơn giản là triết học, không chỉ đơn giản là vật lý, nó còn là cuộc sống, là tất cả những gì đang diễn ra với bạn.
Tâm trí bạn luôn tự tạo ra một khoảng trống dù ở bất kỳ đâu và nói thôi thúc bạn bước ra bên ngoài để chạy theo mọi thứ nhưng dù ở bất kỳ đâu đi nữa, khoảng trống trong tâm trí đều không hề được thay đổi. Đó là nghịch lý với chính cuộc đời bạn khi cố gắng chạy ra bên ngoài. Đó hoàn toàn là một trò chơi của bản ngã, nó đang cố lừa bạn rằng bạn đang chuyển động, đang phát triển nhưng không hề, bạn vẫn đang đứng yên mà thôi.
Nghịch lý này còn mang trong nó câu trả lời về vấn đề thời gian, không gian và bản chất thực sự của con người. Nó là một công án thiền của phương Tây và khi càng đi sâu vào chính mình, bạn càng ở gần với mọi câu trả lời mà cả thế giới đang đi tìm. Nó là bí mật của Chúa, của Phật!
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Chiến tranh sẽ không bao giờ xảy ra nếu tâm trí bạn không đấu tranh. Tất cả những gì xảy ra ở bên ngoài, đều đã xảy ra ở bên trong bạn trước. Tất cả đều cùng một bản chất đó là tâm trí bạn không thể một mình, nó sẽ luôn tìm cách để nói ngay cả khi chẳng có gì để nói.
Cả thế giới này chưa hề có tự do bởi vì cuộc chiến thực sự đang diễn ra ở bên trong, ở thế giới vô hình và đó chính là vấn đề khi nó không được để ý tới. Mọi cuộc chiến bên ngoài chỉ là lý do, là cái cớ để thoã mãn cho cuộc chiến bên trong và nó tạo ra một vòng lặp vô tận với thế giới này.
Hitler đã không thể một mình, bạn cũng đã không thể một mình. Hitler đã muốn hơn và bạn cũng đã muốn hơn. Hitler đã không tự do và bạn cũng đang không tự do. Hitler đã rất sợ hãi sự thất bại và bạn cũng đang sợ hãi sự thất bại. Hitler đã nói vì nước Đức, vì người dân Đức, vì điều này, vì điều kia nhưng thực ra tất cả đều là vì ông ấy, vì sự cô đơn, trống rỗng,… ở nơi ông ấy mà thôi. Bạn có đang như vậy không, bạn có đang vì điều này, vì điều kia không??? Tất cả đều giống nhau, đều là một cuộc chiến ở bên trong, chỉ khác nhau về mức độ và chạy ở trên những vòng tròn khác nhau với bán kính khác nhau mà thôi!
Tâm trí là vũ trụ vô tận và nó luôn có kết nối với nhau. Bạn luôn kết nối với những tâm trí khác và vì vậy mọi thứ xảy ra ở tâm trí bạn đều là một mắt xích, đều kết nối để tạo nên một vũ trụ rất hỗn loạn.
Giống như sóng biển, sóng không phải chỉ ở một nơi, sóng đã luôn ở mọi nơi chỉ là nó đang đợi để di chuyển và di chuyển với những mức độ khác nhau như thế nào mà thôi. Đó là tâm trí bạn, là cuộc chiến vô tận.
Nhưng nó hoàn toàn chỉ là những bề nổi mà thôi. Cả thế giới đã sống một cách rất bề mặt như sóng biển. Bạn gọi đó là cuộc sống, là 7 nổi 3 chìm, là lên đênh nhưng tất cả đều không phải là bạn thực. Khi bạn đi sâu vào bên trong, từng lớp, từng lớp và rồi bạn nhận ra bạn không phải là sóng. Bạn là đại dương vô tận ở phía dưới. Sóng không thể chạm đến được nó. Đó là vùng đất của sự tự do.
Bạn tự do và cả thế giới này tự do, bạn đấu tranh và cả thế giới này đấu tranh. Bạn là Hitler và cả thế giới này là Hitler bởi vì bạn là cả thế giới và thế giới cũng là bạn. Đừng sống một cuộc sống bề mặt và giả tạo. Nếu không, bạn đang tự giết chết linh hồn mình. Giết chết vị Phật, vị Chúa bên trong bạn.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ.
Phật, Chúa không hề tồn tại bởi vì tất cả sự tồn tại chính là Phật, là Chúa.
Tất cả những niềm tin được truyền lại sẽ làm bạn bám vào nó, bạn không thể biến nó thành cuộc sống thực được. Niềm tin, những câu nói bên ngoài sẽ làm bạn có câu trả lời ngay lập tức nhưng điều đó làm bạn chỉ như sống trong giấc mơ mà thôi.
Để đi vào con đường của Phật, của Chúa, bạn phải không đi theo hệ thống niềm tin nào. Nếu có, hãy tự mình phá bỏ chính nó, tự biến mình thành một mình, như kẻ điên chống lại cả thế giới này vậy. Dù là đau khổ, dù là lạc đường nhưng đó mới là cách mà mọi thứ thực sự diễn ra và rồi đau khổ sẽ trở thành chính niềm tin của bạn. Đau khổ càng lớn, giải thoát càng lớn. Bạn có thể chưa có câu trả lời, bạn có thể mất 5 năm, 10 năm, 20 năm,… để đi tìm câu trả lời cho chính mình nhưng mọi bước chân bạn đi trên con đường đó sẽ đều là ý nghĩa. Nó sẽ không nằm trên giấy, trên kinh, trên sách. Bạn phải có trải nghiệm đến từ bên trong, đến từ chính sự bước đi của bạn.
Ở trong bất kỳ tôn giáo nào, hay không thuộc tôn giáo nào, hãy giao cảm với sự sống đang diễn ra ở bên trong bạn. Đừng bám theo bên ngoài, bám theo số đông, đừng nhận lại từ bên ngoài. Hãy tự vấn bản thân mình liên tục để tự mình trở thành ánh sáng cho chính mình.
Suốt một thời gian dài, khoa học đã bị dẫn đi bởi một niềm tin sai lạc của tôn giáo đó là: Phật, Chúa là một cái gì đó, là một con người nào đó.
Stephen Hawking, Einstein, Nikolas Tesla không thuộc bất kỳ tôn giáo nào nhưng họ là những con người tôn giáo hơn bất kỳ con người nào tự cho là thuộc tôn giáo. Họ đã dùng khoa học, dùng chính trải nghiệm của mình để cố làm cho tôn giáo không bị lạc đường. Họ đã không tin và chính điều đó làm họ là những con người tôn giáo hơn bao giờ hết, chỉ là họ chưa thể đi đến nơi cuối cùng mà thôi.
Họ chỉ đang bỏ lỡ một điều duy nhất về Phật về Chúa: Đó là tất cả mọi sự tồn tại là Phật, là Chúa, vì vậy không thể dùng bất kỳ một sự quán chiếu tương đối hay dùng chính tâm trí để đi đến Phật, đến Chúa được. Đi ra bên ngoài sẽ mãi là câu hỏi này đến câu hỏi khác nhưng đi vào trong, bạn sẽ có mọi câu trả lời.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Hỗn độn mà thành
Trước trời đất sinh
Lặng lẽ trống rỗng
Một mình không đổi
Đi mà không mỏi
Làm mẹ thiên hạ
Không biết tên gọi
Nên gọi là “ Đạo”
Những gì mà hiện tại nhân loại tìm kiếm về nguồn gốc của vũ trụ và sự sống chỉ mới đang nằm ở câu đầu tiên của Lão Tử: “ hỗn độn mà thành”. Đó là vụ nổ BigBang của Stephen Hawking. Nhưng khoa học hiện tại chưa thể biết trước vụ nổ BigBang là gì, họ sẽ không thể đi về nơi bắt đầu được vì nó sẽ là một vòng lặp vô tận. Vụ nổ Bigbang này rồi đến Bigbang khác. Đâu là điểm bắt đầu thực sự?
Những gì mà khoa học bước đi sẽ đi về nghịch lý lưỡng phân của Zeno. Khoa học đang đi từng bước một, bước một nhưng sẽ không thể đi về điểm bắt đầu được. Nghịch lý lưỡng phân đã chỉ ra để đi từ điểm này đến điểm kia ( ví dụ từ 1 về 0) thì trước tiên phải đi đến điểm 1/2 quãng đường, sau đó là 1/4, rồi 1/8; 1/16,……, Nó sẽ là một sự đi mãi vô tận như vậy giống như đi tìm chân trời. Khi cho rằng chân trời ở phía trước, đi đến rồi, lại thấy một chân trời khác.
Câu trả lời chỉ có khi bạn thực hiện một bước nhảy, sẽ không phải là đi từng bước, đó là một cú nhảy từ 1 về 0. Nó là bước nhảy lượng tử từ tâm trí đến vô trí, bước nhảy vượt ra ngoài mọi sự quy chiếu, vượt mọi thời gian và không gian. Đó là con đường của Chúa, của Phật, của Lão Tử.
Câu trả lời mà khoa học đi tìm kiếm đã có từ rất lâu rồi và câu trả lời đó cũng giải phóng tất cả ra khỏi sự luân hồi, từ kiếp này qua kiếp khác. Đó là những gì được nói tới ở những lời kinh phía sau của Lão Tử. Để chạm được nó, bạn chỉ có một con đường duy nhất đó là đi vào bên trong. Con đường tự giải phóng chính mình ra khỏi ràng buộc tâm trí, ra khỏi nhị nguyên.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Trích ngắn gọn trong cuốn: “ cuộc đại tìm kiếm”.
Hãy nhớ, tất cả những gì xảy ra với bạn và thế giới này đều là do chính tâm trí dựng nên. Luôn đi tìm xem kẻ nào đang nói ở bên trong tâm trí bạn ngay cả khi không có ai bên ngoài. Bạn vẫn ngồi đây, nhưng âm thanh đang vang lên trong đầu bạn đến từ đâu?
Cơm bạn ăn, tâm trí nói đây là cơm của tôi. Tiền bạn tiêu, tâm trí nói đây là tiền của tôi. Bạn bè, người yêu của bạn, tâm trí nói đều là của tôi. Ngay cả không khí bạn thở, nó là tự nhiên và tâm trí cũng nói đây là không khí của tôi. Trái đất, tự nhiên bị tàn phá vì điều đó, tâm trí luôm tìm cách để chiếm lấy và sở hữu mọi thứ. Tâm trí nói nó là chủ của tất cả và chính điều đó luôn là vấn đề. Nó hoàn toàn là bản ngã ở bên trong bạn đang tìm mọi cách để được tôn lên và cũng chính nó trói buộc bạn vào mọi thứ.
Mọi ham muốn, đau khổ, sợ hãi, lòng tham, ghen ghét, ….. tất cả đều là vấn đề của tâm trí, của bản ngã. Bạn đã sống với nó rất nhiều và làm bạn không thể thoát ra được khỏi nó. Thân thể này không biết nói, tay bạn, chân bạn, không biết nói. Mọi lời nói đều là của tâm trí, của bản ngã, chính nó đã tạo nên cái bạn gọi là cuộc sống.
Giờ đây Lão Tử ông ấy nói: “ Bỏ tất cả, là có có tất cả”. Bạn không bỏ thân thể này đi, bạn không bỏ cơm bạn ăn, bạn không bỏ tiền bạn sử dụng, không bỏ bạn bè của bạn, không bỏ bất kỳ cái gì bên ngoài cả. Hãy bỏ tâm trí xuống, bỏ bản ngã xuống. Bỏ kẻ chủ mưu tạo nên mọi sự sở hữu, mọi sự ham muốn lại. Mọi thứ chỉ đơn giản ở cùng bạn mà thôi. Sống với nó nhưng bạn vẫn một mình, vẫn tự do. Đó là lúc, bạn không có gì cả và là có tất cả.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Mọi tôn giáo bên ngoài đều chỉ là lối dẫn, là một tấm biển báo để bạn đi vào bên trong chính mình. Bạn là điểm bắt đầu của mọi tôn giáo và bạn cũng là điểm kết thúc của mọi tôn giáo bên ngoài.
Bám vào tôn giáo bên ngoài bạn hoàn toàn bỏ lỡ đi tất cả. Bám vào tôn giáo bên ngoài bạn quên mất đi chính mình. Bám vào tôn giáo bên ngoài và bạn tự trói buộc bạn vào đó. Bạn chính là tôn giáo duy nhất có ý nghĩa thực và đang sống. Bạn chính là tôn giáo duy nhất mà bạn cần khám phá.
Phật Gautama không nói bạn hãy làm cho đạo Phật trở nên rực rỡ, Phật Gautama không nói bạn hãy tôn thờ ông ấy. Ông ấy bảo bạn hãy tự thắp đèn lên mà đi, hãy tự cứu lấy chính mình. Chúa Jesus không bảo bạn phụng sự cho tôn giáo của ông ấy, Chúa Jesus cũng không bảo bạn hãy tôn thờ ông ấy. Ông ấy bảo Chúa ở trong ta và ta ở trong Chúa, vậy tại sao bạn lại chưa từng biết đến và bỏ quên đi Vị Chúa đó ở trong mình. Chúa Jesus bị đóng đinh và ông ấy đã nói: “ hãy tha thứ cho họ vì họ không biết” vậy bạn có biết điều mà Chúa đang biết hay không hay bạn cũng chỉ là người cầu xin sự tha thứ. Và nếu bạn không biết thì một ngày nào đó có thể chính tay bạn sẽ đóng đinh một Jesus thứ hai.
Phật Gautama đã không còn, Chúa Jesus cũng đã không còn. Những bậc giác ngộ mà bạn tôn thờ họ cũng không thể mãi ở bên bạn, bạn sẽ làm gì tiếp theo. Nếu tiếp tục muốn tôn thờ thêm một ai đó, nếu tiếp tục muốn trở thành một ai đó. Cả cuộc đời bạn sẽ đi về đâu? Nó sẽ mãi là một vòng lặp vô tận mà thôi.
Đi vào bạn và hãy để mọi tôn giáo chấm dứt tại con người bạn. Đi vào bạn và rồi chấm dứt mọi luân hồi, đau khổ, chấm dứt kiếp sống này và rồi kiếp sống khác. Đi vào bạn và rồi chấm dứt bộ phim mà bạn đã tự là đạo diễn, tự là diễn viên. Đi vào bạn và rồi để bạn là nơi gặp nhau giữa khoa học và tôn giáo. Đi vào bạn và rồi để bạn là nơi gặp nhau giữa phương Đông và phương Tây.
Những gì đã tiếp nhận qua ngôn từ, bỏ hết chúng lại. Bỏ Phật Gautama lại, bỏ Chúa Jesus lại, bỏ lại tất cả những con người mà bạn đang tôn thờ, bỏ lại mọi con người mà bạn muốn trở thành. Con đường này chỉ có mình bạn bước đi mà thôi. Con đường từ một mình đến một mình. Con đường từ tôn giáo đầu tiên đến tôn giáo cuối cùng. Con đường từ tự do đầu tiên đến tự do cuối cùng. Tất cả đều rồi sẽ phải bước đi vào con đường ấy vì đó là lý do duy nhất bạn ở trong cơ thể này và ở trên trái đất này. Con đường để nhận ra : “ Ta là ai”
Hãy tự giải phóng chính mình!
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Kẻ dọn rác và người tạo rác!
Hằng ngày quét rác trong tâm
Tưởng rằng đã sạch lòng thầm mừng vui
Nào ngờ cơn gió ghé chơi
Ôi thôi rác lại tơi bời như xưa
Đây là cách mà con người ta đã tự phức tạp tất cả mọi thứ suốt hàng ngàn năm. Đây là một trò lừa bịp của bản ngã. Bản ngã là một kẻ tiểu nhân đóng vai anh hùng. Là một kẻ đầu độc đóng vai thầy thuốc.
Bản ngã rất giỏi việc giải quyết vấn đề, nó rất thông minh và chính điều đó làm bạn bị lừa. Bạn quên mất rằng tại sao vấn đề lại cứ được tạo ra liên tục, bạn cho rằng bên ngoài đã luôn tạo ra vấn đề cho bạn. Nhưng không, chính bản ngã đã tự tạo ra vấn đề bằng những ham muốn, sợ hãi, cô đơn,…. Và rồi nó bắt đầu chỉ cho bạn cách để đi giải quyết vấn đề đó.
Bản ngã tự tạo ra rác nhưng nó luôn ẩn mình đi. Nó chỉ cho bạn cách để dọn rác, nó trao cho bạn máy dọn rác và bạn bắt đầu công việc của mình suốt hàng nghìn năm đó là đi dọn rác nhưng bạn vẫn chưa thể dọn xong. Bản ngã cho bạn cảm giác được tôn lên, được làm ai đó và bạn cứ thế làm tay sai cho bản ngã.
Đó là cách mà bản ngã đã lừa Thần Tú. Thần Tú nói : “tâm như đài gương sáng, phải thường xuyên lau chùi”. Ông ấy lau, lau rất chăm chỉ nhưng vẫn chưa có điều gì xảy ra với ông ấy.
Giờ đây Huệ Năng nói: “gương sáng cũng chẳng đài, xưa nay không một vật, chỗ nào dính bụi nhơ?” Những lời kinh đó chính là bí mật mà những vị Phật, những bậc giác ngộ đang nắm giữ. Chẳng có rác nào cả, chẳng có bụi nào cả, chẳng có nhơ nào cả và cũng chẳng cần phải lau chùi gì cả.
Huệ Năng không nói bạn dọn rác, Huệ Năng không nói bạn lau chùi. Vậy nên hãy để gió cuốn rác đi vì đơn giản, bạn chẳng phải là rác nào cả. Nếu bạn muốn dọn, muốn lau chùi, muốn sửa đổi tâm, muốn biến nó thành Phật, thành thanh tịnh, thành cái gì đó đi nữa, bạn sẽ phải làm nó trong vô tận và cũng chẳng điều gì xảy ra cả. Và những cơn gió sẽ lại luôn đến để như chiếc búa đập vào đầu bạn và nói: dọn đi, dọn đi, dọn hàng trăm kiếp, ngàn kiếp cũng không dọn xong.
Hãy nhớ gió đến chưa bao giờ để trêu đùa bạn, đau khổ đến chưa bao giờ để trêu đùa bạn, nó đến chỉ để cho bạn nhận ra bạn thực sự là ai mà thôi. Để gió cuốn hết đi, bạn không cần làm gì cả và cái còn lại, cái đã luôn ở đó. Đó chính là bạn. Đây là nghệ thuật của Thiền va đó là cuộc sống, là Đạo.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Không có chiến tranh nào mang nến tự do, không có cuộc cách mạng bên ngoài nào mang đến tự do bởi vì cuộc chiến thực sự không nằm ở bên ngoài mà nó nằm ở bên trong.
Toàn bộ vấn đề đều là của tâm trí, toàn bộ cuộc chiến đều là của tâm trí. Tốt - xấu, người hùng - tội đồ, thiện - ác, …. Tất cả mọi sự phán xét đều đến từ tâm trí. Gia đình phân chia với gia đình, quốc gia phân chia với quốc gia, màu da phân chia với màu da. Tất cả mọi sự phân chia đó cũng là hai mặt đã luôn tồn tại ở trong tâm trí bạn.
Mọi vấn đề đến vì nhân loại không biết điều đó đang diễn ra ở bên trong tâm trí. Dù có thực hiện bao nhiêu cuộc cách mạng bên ngoài đi nữa thì nó sẽ mãi là một vòng lặp vô tận. Nhân loại sẽ mãi luôn đi tìm kiếm tự do nhưng không bao giờ chạm đến được nó.
Chỉ có một con đường duy nhất, một cuộc cách mạng duy nhất và cuối cùng sẽ chấm dứt mọi sự tìm kiếm đó là cuộc cách mạng bên trong. Bạn phải thực hiện cuộc cách mạng đó một mình nhưng nó sẽ luôn là cuộc cách mạng lớn nhất bởi vì nó là cuộc cách mạng của tâm trí, của bản ngã và bản ngã thì luôn cho nó là lớn nhất, là vĩ đại nhất.
Một vị Phật, vị Chúa xuất hiện chỉ để nói với bạn điều đó. Họ sẽ là những người đưa bạn vào trong cuộc cách mạng này và sau đó, bạn sẽ phải bước đi một mình. Một cuộc cách mạng không súng đạn, không vũ khí nhưng nó sẽ luôn là điều ngọt ngào nhất mà bất kỳ ai đi vào trong nó sẽ đều được nhận. Để mọi quá khứ của bạn lại, tất cả đều có quyền để đi vào cuộc cách mạng này. Tất cả đều xứng đáng để đi về nơi mà ở đó Phật, Chúa đã luôn chờ. Nơi đó gọi là nhà, bạn đã bỏ nhà đi và giờ đây bạn phải tự tìm đường để trở về ngôi nhà ấy.
Đây là thời điểm mà cuộc cách mạng đó sẽ diễn ra mạnh mẽ nhất. Sau suốt thời gian dài lạc lối, đây là con đường cuối cùng mà tất cả sẽ bước vào.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Trích tóm tắt trong cuốn: “ cuộc đại tìm kiếm”.
Thiền là không thể được dạy. Tất cả những gì bạn nghe về thiền chỉ giống như việc mở cánh cửa để thiền xảy ra, để gió đi vào bạn một cách tự nhiên nhất mà thôi. Nhưng con người ta luôn bám vào việc đi mở cửa mà không thực sự mở cửa. Đã chẳng hề có cơn gió nào đến và họ thì luôn ảo tưởng rằng, đó là thiền.
Thiền như là ngọn gió của tự nhiên. Thiền luôn có đó nhưng chính bạn đã luôn đóng cửa và không thể cảm nhận được sự tươi mát của cơn gió đó. Một đứa trẻ sinh ra đều đã không cần dạy làm cách nào để thở. Nó chỉ đơn giản hít vào và thở ra như một cái gì đó rất tự nhiên mà thôi và Thiền cũng vậy, nó là bản chất thực của con người bạn, là cái bẩm sinh luôn tồn tại sẵn nơi con người bạn, là cái không cần phải học.
Đừng bao giờ chờ đợi để thiền, đừng bao giờ cố gắng để đi vào thiền , đừng bao giờ cố gắng để đạt được cái gì đó qua thiền. Thiền đơn giản là cuộc sống của bạn, như hơi thở tự nhiên của bạn. Đừng biến nó thành việc để làm, đừng đưa nó vào trong khuôn khổ, đừng ép bản thân bạn vào luật lệ bởi tất cả những điều đó đều là cạm bẫy của tâm trí, của bản ngã.
Đừng để thiền đi ra khỏi cuộc sống nếu không bạn sẽ như một người chết bởi việc bị bắt cóc đi bởi chính tâm trí. Tâm trí đưa bạn về quá khứ, đưa bạn tới tương lai và điều đó làm bạn không sống, điều đó làm bạn đang không thiền. Bạn chỉ có duy nhất khoảnh khắc để sống mà thôi, đó chính là bây giờ và khoảnh khắc đó cũng chính là thiền, là cuộc sống.
Thiền là không thể được làm, nó là cái để xảy ra tự nhiên mà thôi. Và để thiền xảy ra, đơn giản bạn chỉ cần làm một việc duy nhất, đó là nhận biết bạn đang không thiền, chỉ vậy thôi. Thiền sẽ đến theo cách đó mà không phụ thuộc vào bạn hay bên ngoài. Và bạn cũng chỉ có thể nhận biết rằng bạn đang không thiền chứ bạn không thể nhận biết được rằng bạn đang thiền. Thiền đến nghĩa là bạn đã biến mất, tâm trí đã biến mất.
Nhận biết chính là chìa khoá, không cần bắt buộc phải ở trong bất kỳ tư thế nào, không cần bắt buộc phải có sự hỗ trợ nào, không cần bất kỳ quy chuẩn nào. Nhận biết bạn đang không thiền, vậy là đủ.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Phật là dũng cảm, là can đảm nhất để thoát thoát ra khỏi cái nhà tù mà tâm trí đã tạo ra. Chỉ có sự dũng cảm thực sự mới có thể bước ra khỏi một giấc ngủ đã được lập trình từ rất lâu và tự đi bằng chính đôi chân của chính mình. Chỉ có con người dũng cảm mới thoát ra khỏi được sự cám dỗ của bản ngã, của con người muốn được thoả mãn. Chỉ có con người dũng cảm mới dám đứng lên và đối mặt với sự sợ hãi bên trong.
Có quá nhiều thứ làm bạn sợ hãi, có quá nhiều bản ngã mà bạn đã đồng nhất ngăn cản bạn thoát ra khỏi nó. Bạn sẽ phải đối diện với cuộc chiến mà chỉ có mình bạn mà thôi, không ai ở phe bạn, không đồng minh, không vũ khí. Một hành trình đơn độc và bạn có thể sẽ bị coi là kẻ điên, không có một vị Phật hay người giác ngộ nào không phải đối diện với điều đó, vì bản ngã không thể hiểu được nó và bản ngã chống lại điều này.
Đừng đi vào con đường này một cách bắt buộc, bởi bạn sẽ sớm bỏ nó, hãy để ánh sáng bên trong bạn dẫn bạn đi. Hãy để những sự ngu ngốc, sự giả tạo của bản ngã để bạn biết rằng bạn chỉ đang ở trong giấc mơ và muốn thoát ra khỏi nó. Hãy để những khổ đau đến và nó là cái búa đập vào đầu bạn để bạn biết rằng bạn đang mơ.
Hãy để niềm tin lớn lên trong bạn mà không thông qua một người nào khác. Đừng tin vào bất điều gì bên ngoài cho đến khi nó tự nảy sinh trong bạn. Tấm biển có đó và sẽ có rất nhiều tấm biển nhưng bạn phải tự đi thì bạn mới có thể biết được. Tất cả mọi điều bạn đọc ở đây chỉ là một dấu hiệu, một tấm biển báo như bao cái biển ngoài kia, đừng tin vào nó cho đến khi bạn nhận ra đây là con người bạn, đây là những gì mà bạn đã trải nghiệm.
Để mọi thứ xảy ra và hãy nhìn về nó. Nhớ rằng luôn tìm nguyên nhân bên trong bạn, một ngày nào đó câu trả lời sẽ đến với bạn theo cách của nó. Bùn ở đó không phải vì nó vô nghĩa, bùn ở đó để bạn biết rằng sen đã mọc lên từ đó. Mọi thứ bạn trải qua, bạn đau khổ, bạn sợ hãi, tất cả chỉ là vũng bùn để một ngày nào đó bạn đi lên từ đó. Bạn sẽ phải vùi mình trong vũng bùn đó đủ lâu có thể đến mức tuyệt vọng, đến mức như không còn con đường, đến mức ngột thở nhưng đó chính là điều phải xảy ra để sen mọc lên từ đó.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
( Trích: thế giới là một giấc mơ)
Đây là toàn bộ nghệ thuật của thiền. Nó là việc khó nhất nhưng cũng là việc dễ nhất.
Bạn đã quá quen với việc chạy theo tâm trí, dù theo bất kỳ chiều hướng nào đi nữa thì bạn cũng không thể sống với con người thực của bạn. Ngay cả khi không có gì để làm, thân thể bạn đang nghỉ ngơi, nhưng tâm trí bạn có đang nghỉ ngơi, có đang không kéo bạn đi hay không?
Bạn đã sống như một cỗ máy được lập trình từ khi thức dậy cho đến khi bạn quay trở lại giường ngủ, ngay cả khi ở trong giấc ngủ của bạn, bạn cũng không thể được yên với tâm trí. Nó lại kéo bạn đi theo những ham muốn ở sâu trong tiềm thức của bạn. Khi bạn cứ vô thức, bạn không nhận biết về những gì đang diễn ra với chính bạn thì không làm gì cả trở thành việc khó khất.
Chiều ngược lại, nếu bạn bắt đầu nhận biết, bạn nhạy cảm với những gì xảy ra ở trong tâm trí bạn. Bạn không chống lại cũng đi theo, chỉ nhận biết nó trong sự im lặng. Bạn sẽ đơn giản tận hưởng sự một mình mà không có bất cứ điều gì kéo bạn đi. Không làm gì cả lúc đó trở thành việc đơn giản nhất. Nó là việc chẳng cần phải học và cũng chẳng thể dạy vì đó đơn giản là con người thực của ban.
Hãy nhớ, không làm gì cả không phải là việc của thân, nó là việc của tâm. Nếu bạn hiểu thì ngay cả hai tư giờ một ngày bạn sẽ luôn là người không làm gì cả. Bạn làm nhưng lại không phải là người làm. Bạn thiền trong mọi khoảnh khắc, cuộc sống của bạn sẽ chỉ là thiền và bạn sẽ là người tận hưởng nó.
Khi bạn dần đi sâu vào sống với con người thực của bạn, sự tĩnh lặng của bạn sẽ cảm nhận tất cả mọi thứ diễn ra với tâm trí. Những sự tinh vi của bản ngã sẽ được bạn nhìn thấu và sẽ không còn điều gì chi phối lên bạn. Tâm trí sẽ không thể sử dụng được bạn, bạn đơn giản là chính bạn.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Kẻ gây nghiện cho bạn không phải là bất kỳ điều gì bên ngoài mà kẻ đó luôn ở cùng bạn khi bạn không nhận ra nó. Giống như bạn với chính cái bóng mà bạn nhìn thấy. Bạn cô đơn, bạn buồn chán và trong sự cô đơn đó, bạn nhìn thấy cái bóng. Bạn bắt đầu coi nó như bạn và tìm cách để thoả mãn cho chính cái bóng đó.
Bạn bắt đầu chạy ra ngoài liên tục để tìm kiếm cái gì đó làm cho cái bóng của bạn trở nên thật đẹp đẽ. Sự vui sướng bắt đầu đi theo đó nhưng rồi bạn sẽ không thể mãi ở trong một sự cố định nào của cái bóng được. Bên ngoài luôn thay đổi và chiếc bóng của bạn cũng bắt đầu thay đổi theo. Vui sướng của bạn biến mất, bạn trở lại với trạng thái cô đơn, buồn chán cũ. Bạn lại muốn quay lại với con đường cũ.
Bạn dần dần đi vào trạng thái nghiện theo cách đó nhưng rồi đến một ngày bạn nhận ra, nó chẳng phải là thứ tốt đẹp, nó mang đến cho bạn đau khổ, bệnh tật. Bạn bắt đầu coi những thứ bên ngoài là điều gì đó xấu xa và bạn bắt đầu kết án nó. Bạn muốn bỏ nó, chống đối nó nhưng càng làm điều đó, bạn lại càng không thể bỏ.
Hãy nhớ, bên ngoài chẳng có vấn đề nào cả. Morphin, rượu,… nó chẳng phải là vấn đề, nó có thể dùng làm chất giảm đau, chất sát trùng, chúng chỉ là chất còn kẻ gây nghiện là chính tâm trí bạn. Nếu bạn luôn cho bên ngoài là vấn đề thì bạn sẽ không bao giờ bỏ được bất kỳ điều gì cả. Bạn sẽ luôn tìm kiếm sự thay thế để đáp ứng cho chính bạn.
Bạn phải nhận ra một điều đó là vấn đề, kẻ gây nghiện cho bạn không đến từ bên ngoài mà nó đến từ bên trong. Chính là tâm trí đang bám chấp, đang đi tìm kiếm sự thoả mãn không ngừng nghỉ. Chính nó mới là thứ đang kéo bạn đi chạy theo cái bóng giả tạo.
Bạn đã làm mọi thứ trong sự vô thức chỉ để tìm kiếm sự thoả mãn giả tạo. Bạn có bao giờ hút thuốc mà biết rằng bạn đang hút thuốc? Bạn có bao giờ uống rượu mà biết rằng bạn đang uống rượu hay bạn chỉ chạy theo điều gì đó trong tâm trí. Bạn đã chẳng hề hút thuốc mà thuốc hút bạn, bạn đã chẳng hề uống rượu mà rượu đã uống bạn, …. Và đó là cách mà bạn cứ bị dẫn đi mà không thể thoát.
Bạn muốn bỏ rượu, thuốc lá, thuốc phiện,… bạn tìm mọi cách để thuyết phục chính bạn, bạn có thể làm điều đó được một lần, bạn bỏ được một lần, hai lần, nhưng đến lần thứ ba, nó lại là điều không thể. Thậm chí bạn sẽ nghiện nhiều hơn trước. Giống như bạn đang tìm mọi cách để che lấp đi khoảng trống ở trong bạn nhưng bạn không thể che mãi được và rồi bạn sẽ tìm mọi cách để lấp đầy nó trở lại.
Bạn đã bị lừa bởi chính tâm trí. Bạn không biết một điều rằng tâm trí không thể chiến thắng được tâm trí, suy nghĩ không thể giết chết được suy nghĩ. Hãy để ý đến tâm trí bạn, khi nó cố thuyết phục bạn, khi nó chống đối hay đi theo bất kỳ điều gì đó đi nữa thì bạn vẫn đang nằm ở trong tâm trí. Bạn vẫn đang còn bị nghiện bởi những trò mà tâm trí tạo ra.
Chìa khoá để đi ra khỏi tất cả những cơn nghiện của bạn chỉ đơn giản là nhận biết. Đừng cố để bỏ cái gì cả vì bạn vốn đã tách rời ra khỏi tâm trí, bạn vốn đã không phải là tâm trí. Nếu ham muốn đến, nếu cơn nghiện đến, hãy đơn giản nhận biết nó trong sự im lặng tuyệt đối của bạn.
Không cố để giao tiếp với tâm trí dù theo bất kỳ chiều hướng nào, tích cực hay tiêu cực, tuân theo hay chống đối, bỏ hay không bỏ, đừng chạy theo những điều đó. Bạn vốn đã chẳng có gì để bỏ cả. Chỉ nhận biết và rồi để ham muốn, để tâm trí tự nó sẽ ra đi.
Bạn không phải là cái bóng vậy nên đừng chạy theo nó. Và bạn cũng chẳng cần phải đấu tranh với bất kỳ cái bóng nào cả. Chỉ cần là con người đang nhận biết tất cả mọi thứ, là con người đang nhìn sự đến đi, sự thay đổi của chiếc bóng mà thôi.
Và cuối cùng, việc nghiện cũng chẳng phải là vấn đề gì cả. Ai cũng sẽ có cái để nghiện, bạn bỏ nhà đi để chạy theo trò chơi, để nghiện game và rồi đến ngày bạn chán trong trò chơi đó. Bạn bắt đầu tìm cách thoát ra khỏi nó. Bạn bắt đầu trở về nhà. Đó là cách mà mọi thứ diễn ra nhưng về nhà sớm hay muộn, đó lại vấn đề của chính bạn.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Những gì được viết trong kinh kim cang chỉ là lối dẫn để bạn đi về con người thực của bạn. Nó là một món vũ khí để phá những cái chấp của bản ngã, để phá nhị nguyên mà bản ngã tạo ra.
Bạn không thể tiếp nhận kinh kim cang bằng ngôn từ, bạn không thể tiếp nhận kinh kim cang bằng tâm trí. Bạn phải để bản thân bạn trống rỗng vì bản chất thực của kinh kim cang là trống rỗng. Cuốn kinh đó vô ngôn, mọi ngôn từ được đọc, được nghe bạn phải bỏ nó lại.
Giống như việc một đứa trẻ tiếp nhận mọi thứ với một cái đầu trống rỗng, với không nhị nguyên, vơi không tâm trí. Từ trống rỗng đến trống rỗng. Thông qua những gì được viết trong kim cang, nó sẽ đưa bạn đến câu trả lời cuối cùng về con người bạn. Về bạn thực sự là ai?
Từ những khoảnh khắc trống rỗng ở nơi bạn, ánh sáng sẽ đi vào càng ngày càng nhiều để xua tan đi bóng tối của bản ngã. Tất cả phải diễn ra với không có sự suy luận của tâm trí ở đó. Việc cố gắng để hiểu kinh kim cang là vô nghĩa. Việc đưa ra kết luận gì đó về kinh kim cang cũng là vô nghĩa.
Hãy quay trở lại dần dần làm một đứa trẻ với ít những toan tính, với ít những lý luận bởi vì cuộc sống không cần những điều đó. Cuộc sống này chỉ đơn giản là nụ cười, là tình yêu của bạn và mọi thứ sẽ đến theo cách tự nhiên của nó. Hoa nở không phải bạn chăm bón cho nó, hoa nở vì đó bản chất tự nhiên của nó.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Những lời này cần phải được nhìn nhận một cách sâu sắc, nếu không nó sẽ mãi là một trò đùa nghịch của bản ngã.
Nhìn vào chính con người bạn, bạn đang bị phân chia ra thành những điều gì. Luôn có rất nhiều những con người đang nói chuyện với nhau, rất nhiều những lời phán xét, làm sao bạn biết đâu là bạn, đâu là kẻ thù của bạn?
Mọi thứ diễn ra hàng ngày với bạn bị chi phối rất nhiều bởi những cuộc tranh luận của những kẻ bên trong. Bạn luôn muốn tìm xem điều gì là đúng, điều gì là sai nhưng làm sao bạn biết ai là người đang phán xét đúng sai, bạn hay kẻ thù của bạn? Bạn luôn đắn đo giữa rất nhiều những con đường, nhưng làm sao bạn biết người nào đang là người dẫn đường cho bạn , bạn hay kẻ thù của bạn?
Khi nơi bạn đang bị phân chia ra như thế, dù bạn có đưa ra kết luận như thế nào đi nữa, mọi điều sẽ đều là vô nghĩa. Bởi vì không có đúng tuyệt đối, không có sai tuyệt đối, nó sẽ luôn là cả hai, là vừa đúng vừa sai. Không có chiến thắng, không có thất bại bởi vì bạn cũng sẽ phải là cả hai. Đó là nhị nguyên được tạo ra bởi bản ngã, đó là hai mặt của một đồng tiền.
Mọi vấn đề đến không phải ở bên ngoài mà vì bên trong bạn đang xảy ra điều đó. Và nếu luôn coi bạn là kẻ thù của chính bạn vậy làm sao bạn biết bạn đã chiến thắng được chính mình, làm sao bạn biết kẻ thù của bạn đã rời đi hay chưa. Vậy cuối cùng lối thoát nằm ở đâu?
Đó là điều mà bạn phải bạn tìm ra cho chính bạn!
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Đó là sự nghèo nàn của bạn, đó là sự trống rỗng ở nơi bạn, đó là cái bát ăn xin mà bạn cứ đang mang theo. Nó đã trở thành thói quen của bản ngã, bạn sẽ ngày càng đánh mất chính bạn thay vì sống với những gì ở hiện tại. Tâm trí bạn sẽ không cho bạn sự im lặng để tận hưởng, tâm trí bạn sẽ nhảy từ mục đích này qua mục đích khác, nó cho bạn cuộc sống ở ngày mai, nhưng ngày mai chỉ có trong bản ngã, tất cả chỉ có hôm nay mà thôi. Hiện tại cho bạn sự đầy đủ của chính nó nhưng hôm qua, ngày mai sẽ lấy đi sự đầy đủ đó, quá khứ, tương lai sẽ tạo ra khoảng trống mới. Bạn chỉ sống ở tương lai và quá khứ nhưng nó hoàn toàn không bao giờ tồn tại ở thời gian thực. Bạn đang không hề tồn tại, bạn cũng không hề sống. Bạn đang cố tạo nên sự giàu có giả tạo nhưng bên trong bạn đang là sự nghèo đói.
Tất cả đều là những con người giàu có, tất cả đều là niềm vui sẵn có, sự bình an sẵn có. Nhưng nhìn cái cách mà tất cả đang sống, nhìn cái cách mà bản ngã cứ đang cầm chiếc bát ăn xin đi khắp mọi nơi, không có ai đã sống với sự giàu có đích thực. Tất cả đều rất nghèo nàn, nghèo nàn giả tạo để tìm kiếm sự giàu có giả tạo. Tất cả đang từ chối sự giàu có thực để đi theo sự giàu có giả tạo, tất cả đang sống trong vai trò là một người ăn xin, một con người nghèo nàn. Tất cả đã quên mất chính mình, quên mất kho báu sẵn có, quên mất vị hoàng đế bên trong, quên mất vương quốc nơi bạn đã ra đi.
Cuộc cách mạng này sẽ không làm bạn trở nên giàu có bằng việc mang bất cứ điều gì về cho bạn, nó không mang bất cứ tài sản nào về cho bạn. Nó là cuộc cách mạng để bạn tự phá huỷ đi chiếc bát ăn xin, phá vỡ đi khoảng trống trong bạn, nó mang bạn trở lại sự đầy đủ tuyệt đối, nó mang bạn trở lại niềm vui, mang bạn trở lại lễ hội bên trong. Mọi đứa trẻ đều giàu có khi chúng sống với niềm vui hiện tại, niềm vui với người mẹ, niềm vui với những món đồ chơi mà chúng đang cầm trên tay. Nhưng chúng sẽ bắt đầu trở nên nghèo đói khi thấy đứa trẻ khác đang cầm món đồ chơi mà trên tay chúng không có. Nghèo đói đã đi vào, khoảng trống đã đi vào nó một cách vô thức.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Trích trong chương:” chân lý không thể được dạy” cuốn cuộc đại tìm kiếm.
Ai đã trói buộc bạn? Chính bạn đã rời bỏ cuộc sống và rơi vào cái bẫy mà chính bạn đã tạo ra. Quá khứ và tương lai luôn là một cặp và không thể tách rời. Bất kể khi nào bạn đi vào quá khứ, tương lai sẽ ngay lập tức ở đó để thay đổi, để cho bạn như đi vào một cái gì đó vô hạn, đẹp đẽ nhưng chúng chưa bao giờ là thực cả.
Luôn nhớ rằng, không có tự do ở ngoài kia, không có tự do ở quá khứ hay tương lai. Chỉ có tự do duy nhất ở nơi chính bạn, chỉ có tự do duy nhất ở hiện tại và không ai có thể trao cho bạn, bạn phải tự đánh thức nó. Không có tự do nằm ở đạt được cái gì đó, không có tự do nằm ở bỏ đi cái gì. Bạn chỉ đơn giản là bạn, hoà cùng vào sự tồn tại. Mọi vấn đề biến mất, mọi cuộc chiến biến mất chỉ đơn giản bởi vì bạn đã chẳng còn là ai cả.
Tự do nằm ở sự thật mà bạn chưa biết được, tự do đang chờ bạn ở cuối cuộc khám phá chính mình. Tự do đấy không phân biệt bất kỳ ai, tự do đấy dành cho tất cả. Mọi câu trả lời đang ở nơi bạn, biết về chính bạn nó là chìa khóa duy nhất để bạn không bị lừa, để bạn không bị lôi kéo vào bất kỳ một cuộc chiến nào.
Mọi cuộc chiến đều là vô nghĩa, đó là ý nghĩa duy nhất để tất cả nhận ra. Mọi cuộc chiến đều phản chiếu một nhà tù đã tồn luôn tồn tại ở chính nơi bạn. Mọi thứ đều đẹp, hiện tại cung cấp cho bạn tất cả mọi thứ. Tất cả những gì cần đó là ở cùng và tận hưởng chúng. Tất cả đều có một cuộc sống riêng, những môi trường riêng và hãy tận hưởng nó theo cách của riêng bạn.
Bạn không cần phải toan tính, bạn không cần phải sợ hãi, bạn không cần phải lo lắng. Tất cả đều là những ảo tưởng và chúng sẽ không đưa bạn đến đâu. Sống với nó và rồi bạn sẽ mãi sống với nó, vấn đề này và rồi vấn đề khác, đau khổ này và rồi đau khổ khác, sợ hãi nãy và rồi sợ hãi khác, lo lắng này và rồi lo lắng khác. Tất cả chúng, bạn không cần phải giải quyết nó, bạn không cần phải sống cùng với chúng.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Tất cả đều đang đi tìm kiếm sự tự do cho chính bản thân mình nhưng tất cả đều đi làm điều đó bằng việc hoàn thành ham muốn. Cho đến cuối cùng chưa ai hoàn thành được nó và tự do cũng chưa bao giờ tồn tại cùng với họ. Tất cả chỉ đang tự đánh lừa bản thân rằng tự do sẽ đến khi ở trên tất cả, khi được làm số một, được làm người chiến thắng.
Chưa có ai đã từng là số một, Alexander đại đế chưa từng là số một, Hitler chưa từng là số một. Số một chỉ có ở trong tâm trí của họ, nó bắt nguồn từ bức tranh giả tạo mà tâm trí đã dựng nên. Nó vẽ nên chiến thắng vĩ đại nhưng nó chưa bao giờ hoàn thành được chiến thắng đó. Tất cả chỉ là gần chiến thắng mà thôi. Cần chinh phục thêm, cần chinh phục thêm và cuối cùng, họ rời bỏ thân thể mà không thể mang theo được bất kỳ một chiến thắng nào.
Cả cuộc đời của họ chưa từng thực sự được hưởng mùi vị của sự chiến thắng. Cả cuộc đời họ bị biến thành trò chơi và họ đang chơi nó ở trong nhà tù. Họ chưa bao giờ tự do thực sự, tất cả những gì mà họ đã dựng lên chỉ là bề ngoài. Họ có cả một đội quân, họ may nên một chiếc áo giáp kiên cố cho chính mình nhưng chính điều đó làm họ bị giam giữ mãi ở trong chiếc áo giáp đó.
Bỏ chiếc áo giáp đi sẽ là nỗi sợ của chính họ, nỗi sợ ấy chưa từng biến mất đi, chỉ là họ đang che dấu nó bằng những thứ bề ngoài. Họ cũng đã luôn tự lừa chính mình khi không nhận ra được điều đó, họ đã luôn sống trong nhà tù của chính họ nhưng luôn nghĩ rằng đó là tự do. Họ đã đi chinh phục ở khắp mọi nơi nhưng tại sao họ lại không thể dừng lại. Alexander chết khi cuộc chiến của ông ấy chưa thể hoàn thành, Hitler chết khi cuộc chiến của ông ấy cũng chưa được hoàn thành.
Sự vô nghĩa của chiến tranh, nó chưa từng đưa đến một điều gì cả. Chiến tranh đã chưa từng chấm dứt, nó vẫn đang chờ đợi để bùng lên và tất cả vẫn đang tự lừa chính mình rằng nó sẽ đưa đến được tự do. Nhưng họ không bao giờ có thể chinh phục được cái toàn thể. Những gì bạn nhìn thấy ở bên ngoài, cuộc chiến ở bên ngoài nó chỉ là cái đến sau mà thôi. Cuộc chiến thực sự đã diễn ra ở thế giới vô hình, diễn ra ở trong thế giới lượng tử, ở trong chính tâm trí.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ.
Tôi muốn được trở thành, được giống như …
Đừng cố gắng để trở thành Phật, thành Chúa hay bất kỳ ai. Bạn đang mâu thuẫn với chính mình đấy, bản ngã, tâm trí đang cố gắng để lừa bạn đấy. Tỉnh táo lại đi.
Phật, Chúa hay bất kỳ một người giác ngộ nào, người mà bạn ngượng mộ đều là một người bình thường, vô cùng bình thường giữa thế giới này. Họ không cao siêu đâu, không thần thánh đâu, chỉ có bạn đang cố gắng tự thần thánh hoá chính mình thôi.
Bạn đã là tất cả, bạn cũng là một con người bình thường rồi, tại sao bạn lại con cố gắng trở nên bất thường nữa. Bạn đã khoẻ mạnh rồi, tại sao bạn lại cố gắng để bị bệnh nữa.
Nhìn vào ai đó đẹp đẽ mà quên mất rằng chính mình cũng đẹp đẽ nhưng theo một cách khác. Để vận mệnh, để dòng chảy chảy thay cho bạn đi, bạn chỉ cần trôi theo nó thôi. Trôi nổi thì sẽ không chết đâu, chỉ có vùng vẫy, vật lộn thì mới chết chìm thôi.
Và trôi ở đây không mang nghĩa bám hay bỏ. Cái gì bám, sống cùng nó, cái gì bỏ thì để nó ra đi. Cái đến rồi cái đi, cái sinh rồi cái diệt nhưng đó đều không phải là bạn.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Trẻ thì muốn được tận hưởng cái cuộc sống của người lớn, lớn rồi thì muốn tận hưởng cuộc sống của người già nhưng già rồi thì lại muốn được trở lại làm đứa trẻ thêm một lần nữa.
Tương lai là một cái gì đó cho bạn hy vọng nhưng nó cũng là cái lấy đi hy vọng của bạn. Tương lai là một cái gì đó cho bạn sự tốt đẹp nhưng nó cũng là cái lấy đi sự tốt đẹp ấy. Bạn đã mất sức khoẻ để có tiền và nhiều thứ khác nhưng rồi bạn lại cũng mất tiền và nhiều thứ khác để có lại sức khoẻ. Bạn có thể sẵn sàng chấp nhận mọi sai lầm mà bước đi nhưng sẽ là vấn đề nếu như bạn cứ lặp đi lặp lại sai lầm đó theo cùng một cách.
Nhìn vào cuộc sống này đi. Chúng ta cứ liên tục tạo ra tương lai này và tương lai khác. Chúng ta rất thông minh, rất logic nhưng toàn bộ cuộc sống, cái toàn thể lại như chống lại toàn bộ cái sự thông minh đó.Thế thì hãy chậm lại và tỉnh táo, bạn đã chạy theo xã hội và giờ đây bạn cũng cần bỏ xã hội lại để có thể nhìn.
Một cái nhìn nằm ngoài sự logic ban đầu, sự thông minh ban đầu. Đừng biến chính mình thành một xác chết ở dưới mặt đất và rồi cứ mơ mộng về cái cuộc sống ở bên trên.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Cuộc sống sẽ được quyết định bởi tầm nhìn, bởi nhận thức của bạn nhưng toàn bộ nhận thức của bạn vốn dĩ lại được xây dựng dựa trên việc bạn thu nhặt những gì từ thế giới bên ngoài, từ những gì mà mọi người xung quanh nói về bạn.
Bạn sống cho chính mình nhưng rồi bạn lại chẳng biết chính mình là ai. Bạn bị mắc kẹt vào trong cái trò chơi của tâm trí. Không chỉ bạn, mà cả thế giới này đều là những con người giống như những người mù đang dắt tay nhau về phía ánh sáng nhưng lại chưa bao giờ từng biết ánh sáng là gì.
Bên trong bạn là vô số những phiên bản khác nhau mà bạn đều tự cho là chính mình đang tìm cách để có thể đứng lên và kiểm soát bạn. Sự hỗn loạn của bạn đến từ bên trong và sự hỗn loạn của thế giới cũng đến từ mỗi cá nhân.
Chúng ta luôn muốn mọi điều tốt đẹp nhưng con đường đi đã luôn sai hướng. Mọi sai lầm không có gì là đáng sợ nhưng lặp lại những sai lầm theo cùng một cách thì bạn phải tự nhìn lại chính mình.
Thế thì bạn cần một cuộc cách mạng về nhận thức ở bên trong để thay đổi toàn bộ những cái nhìn của bạn về chính mình và cũng về cả thế giới. Thay đổi chính bạn, chính là cách để thay đổi cuộc sống.
Tâm trí luôn chỉ cho bạn cách để hạnh phúc mãi mãi nhưng hiện tại, bạn lại chẳng bao giờ cảm thấy hạnh phúc. Tâm trí tạo ra vô số những phương tiện, cách thức để một ngày nào đó bạn có thể ở đích đến nhưng rồi bạn lại luôn ở trên đường . Tâm trí đặt bạn lên trên đỉnh núi này nhưng rồi nó lại bảo bạn đi qua đỉnh núi kia.
Tâm trí luôn là quá khứ và tương lai nhưng cuộc sống bao giờ cũng ở hiện tại. Hiện tại là một cái gì đó rất khó để chấp nhận hoặc sợ hãi sẽ bị lấy cắp đi. Điều đó làm bạn bao giờ cũng bỏ lỡ cái mà bạn muốn hướng đến.
Hạnh phúc với tâm trí bao giờ cũng là bức tranh đẹp nhưng nó lại không sống, nó là một cái gì đó giả tạo giống như bạn cầm trên tay một bông hoa giả. Bạn có thể ôm ấp cái bông hoa đó vì nó sẽ chẳng bao giờ tàn cả nhưng rồi bạn lại chẳng thể cảm thấy một mùi hương nào từ đó cả.
Cuộc sống bao giờ cũng đi từ diệt rồi sinh, sinh rồi diệt, đó là dòng chảy của nó và nếu bạn muốn tìm hạnh phúc mãi mãi thì bạn phải sẵn sàng sống với mọi sự đến đi mà không trốn tránh hay bám chấp. Khi đó, hạnh phúc ấy chỉ có thể là hiện tại mà thôi, thế thì chẳng có cách thức nào cả, chẳng có con đường nào cả.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Có vẻ nghịch lý nhưng hoàn toàn đúng khi tất cả các tôn giáo đều chống lại thượng đế - Geogre Gurdjieff.
Tại sao tôn giáo lại được tạo ra, bởi vì mỗi tôn giáo đều mang theo hình bóng mà tự họ cho là thượng đế để tôn thờ, để phụng sự nhưng rồi cũng chính vì điều đó mà tự bản thân tôn giáo đã chống lại thượng đế, chống lại cái mà tự mình tạo ra.
Không có thượng đế nào ngoài cuộc sống này cả nhưng các tôn giáo có thực sự tìm kiếm một cái gì đó ở giữa cuộc sống này hay không hay hướng tới tìm kiếm một cái gì đó ở thế giới bên kia, ở nơi mà chỉ nằm trong niềm tin.
Hãy nhìn vào những xung đột, những cuộc chiến đã kéo dài trong suốt lịch sự nhân loại, chính sự mâu thuẫn về tư tưởng đã là ngọn lửa châm ngòi và hãy nhìn xem, các tôn giáo có tạo ra tư tưởng của riêng mình hay không? Thượng đế của họ đã ở đâu giữa những đau khổ của nhân loại?
Phật Gautama chỉ đơn giản nói cho bạn cách để thoát khổ giữa cuộc đời này và khi bạn đã sống mà không còn đau khổ nữa thì cuộc sống đó chính là thượng đế. Chúa Jesus chỉ đơn giản nói với bạn rằng hãy sống với tình yêu nơi bạn và khi bạn đã yêu cuộc sống này thì cuộc sống đó chính là thượng đế.
Tại sao lại trốn tránh Thượng đế để mong tìm thấy Thượng đế ? Tại sao lại chống lại thượng đế để rồi mong được thượng đế đón nhận.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những vị Chúa bị chối bỏ!
Enstein đã nói: “ Tôi đã dành gần như cả cuộc đời để giải thích về mọi sự tồn tại nhưng càng tìm hiểu, mọi thứ càng trở nên bí ẩn”.
Ông ấy đã đúng. Cuộc sống bao giờ cũng sẽ là bí ẩn, nó không phải là một bài toán để giải. Nếu bạn coi nó là một bài toán, bao giờ bài toán đó cũng là vô nghiệm hoặc nếu bạn tìm ra đáp án cho nó, bạn bao giờ cũng sẽ bỏ lỡ cuộc sống.
Bạn có thể nhìn vào cây hoa hồng và bạn nói nó sinh ra là để nở hoa và một ngày, bạn đã đúng, bông hoa đã nở nhưng rồi bạn sẽ thất vọng vì rồi nó cũng sẽ tàn vào thời khắc nó đẹp nhất. Ý nghĩa của nó là gì cơ chứ?
Và rồi, với chính bạn. Tiền bạc, quyền lực, danh tiếng, nó là ý nghĩa nhưng bạn thì bao giờ cũng cảm thấy cuộc sống này áp lực thế, bạn thì phải vật lộn nhiều đến thế. Mọi phương tiện là cần thiết, tiền là cần thiết nhưng bạn bao giờ cũng đã đưa nó vào trở thành ý nghĩa của cuộc sống, trở thành ham muốn của bạn.
Chính nhân loại đã tự làm khổ chính mình vì tạo ra một ý nghĩa riêng cho cuộc sống và rồi mỗi đứa trẻ được sinh ra được lôi kéo vào một cuộc sống như thế. Đám đông là an toàn nhưng bạn ở trong đó bao giờ cũng đầy rẫy sợ hãi trước những lời phán xét.
Ngày một người nào đó chết đi. Rồi cuối cùng mọi thứ về họ đều sẽ bị lãng quên vì mọi người ở đây đều đang chạy theo cái ý nghĩa đang chạy ở bên trong tâm trí họ. Bạn cũng vậy, thế thì tại sao không sống cuộc sống của bạn và để lại những gì đám đông đã vạch ra về thành công hay thất bại.
Xin chào tất cả, những vị Phật bị lãng quên và những Chúa bị chối bỏ.
Có một câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp kể về hình phạt của vua Sisyphus phải chịu và hình phạt gây ra do sự gian dối và xảo quyệt.
Sisyphus sẽ phải đẩy một tảng đá lên trên đỉnh núi và mỗi lần khi tảng đá lên trên đỉnh thì tự nó sẽ lăn xuống. Cuối cùng Sisyphus sẽ phải tiếp tục đẩy tảng đá lên rồi cứ nhìn nó lăn xuống. Thời gian cho hình phạt đó là vô thời hạn.
Đó không hẳn chỉ là một câu chuyện mà nó còn ẩn ý ám chỉ cả một cuộc đời. Bạn đã sống và bạn cũng sẽ như Sisyphus, bạn sẽ dành gần như cả cuộc đời mình chỉ để chinh phục một lý tưởng nào đó nhưng rồi đến cuối cùng, không chỉ bạn, mà chẳng ai có thể thoát ra được khỏi kịch bản của câu chuyện.
Cái chết sẽ chẳng bận tâm bạn đã cố gắng như thế nào, bạn đã có gì, tiền bạc, danh tiếng. Bạn sẽ phải để nó trôi đi như cái cách mà Sisyphus nhìn tảng đá trôi xuống. Cuộc sống trở thành một sự lặp đi lặp lại của cái vòng tròn bất tận. Không chỉ kiếp này qua kiếp khác mà ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, chúng ta đều đã chết đi rồi sống lại qua từng giây phút. Chúng ta như có một cuộc đời mới nhưng hình phạt thì vẫn như vậy.
Câu chuyện không có một cái kết nào cả nhưng nó không bảo bạn trốn tránh thế giới này, không bảo bạn phải từ bỏ thế giới này đâu. Ngược lại, hãy nỗ lực đi và rồi đi đến tận cùng của cái nỗ lực ấy. Hãy đi từ cái thành công này qua thành công khác đi. Có thế bạn mới không đợi đến lúc chết để rồi mới nhận ra bạn đã đóng vai Sisyphus trong cả cuộc đời.
Thế rồi, một nốt trầm lặng rơi vào bạn nhưng sức nặng của nó thì sẽ đeo bám bạn cho đến khi bạn thoát ra khỏi nó. Bạn sẽ phải có câu trả lời cho ý nghĩa cuối cùng của cuộc đời bạn ở đây nhưng câu hỏi đó sẽ không bao giờ được trả lời một cách trọn vẹn đâu mà nó sẽ dẫn đến một câu hỏi khác đó chính là: “ Ta là ai”?
Sisyphus cuối cùng chỉ là một giấc mơ mà thôi nhưng giấc mơ đó cũng là một món quà và toàn bộ cuộc sống này là một món quà.
( Trích từ cuốn: Thế giới là một giấc mơ)